Hành trình 20 năm của Khiết Trân trong làng giải trí là một câu chuyện đầy cảm hứng về sự nỗ lực, đam mê và lòng biết ơn. Từ một người mẫu trẻ bước chân vào showbiz, chị đã không ngừng học hỏi, trau dồi kinh nghiệm để trở thành một đạo diễn catwalk tài năng. Mới đây, chị còn vinh dự nhận được Bằng khen từ Liên đoàn Lao động tỉnh Kiên Giang, ghi nhận những đóng góp tích cực cho nghệ thuật. Tuy nhiên, Khiết Trân vẫn luôn giữ cho mình sự khiêm tốn, xem mình là “hạt cát nhỏ” trên con đường nghệ thuật rộng lớn.
Đạo diễn Khiết Trân (Váy đỏ thứ 3 từ trái sang) nhận Bằng khen từ Liên đoàn Lao động tỉnh Kiên Giang.
Phóng viên (PV): Chào chị Khiết Trân, 20 năm gắn bó với sân khấu, chị đã trải qua nhiều vai trò khác nhau. Điều gì đã thôi thúc chị theo đuổi con đường nghệ thuật này?
Khiết Trân (KT): Nghệ thuật đã ăn sâu vào máu thịt tôi từ khi còn bé. Tôi yêu sân khấu, yêu những khoảnh khắc thăng hoa của cảm xúc, yêu cả những giọt nước mắt hạnh phúc của người nghệ sĩ. Tôi cảm thấy mìnhn vô cùng may mắn vì có cơ hội được trải nghiệm nhiều vai trò khác nhau trong lĩnh vực nghệ thuật, từ đó học hỏi được nhiều điều quý giá. Biết ơn vì luôn có những người thầy, người đồng nghiệp tận tình chỉ dạy, giúp đỡ tôi trên con đường này. Và hơn hết, tôi biết ơn Tổ nghiệp đã cho tôi cơ hội được sống với đam mê của mình.
PV: Chị có thể chia sẻ cụ thể hơn về những khó khăn, thử thách mà chị đã trải qua trong quá trình hoạt động nghệ thuật?
Hành trình từ một người mẫu lộng lẫy trên sàn catwalk đến việc đảm nhiệm nhiều vai trò quan trọng phía sau hậu trường nghệ thuật chưa bao giờ là điều dễ dàng. Đó là một con đường đầy thử thách, đòi hỏi không ngừng học hỏi và cống hiến để biến mỗi khó khăn thành bước đệm cho sự trưởng thành.
Thuở ban đầu, khi còn là một người mẫu trẻ, tôi hiểu rằng sự cạnh tranh khốc liệt trên sàn diễn không cho phép mình dậm chân tại chỗ. Mỗi bước đi, mỗi ánh nhìn đều phải là kết quả của quá trình trau dồi không ngừng từ các thầy cô, chuyên gia để tạo dựng dấu ấn riêng, nổi bật giữa đám đông.
Sau này, khi có cơ hội tham gia tổ chức các cuộc thi nhan sắc lớn nhỏ cả trong nước và quốc tế, tôi đối mặt với một thách thức hoàn toàn mới: ổn định tâm lý và giữ vững phong độ cho thí sinh. Đằng sau ánh hào quang rực rỡ của sân khấu luôn tồn tại những tác động, cám dỗ và cả sự đố kỵ. Điều đó đòi hỏi tôi phải có sự tinh tế, bản lĩnh để bảo vệ và hỗ trợ các bạn trẻ, giúp họ duy trì trạng thái tốt nhất để tỏa sáng.
Những trải nghiệm ở vai trò hậu cần, thư ký trường quay hay biên tập lại là một câu chuyện khác. Hàng tá công việc không tên, dồn dập ngày đêm, áp lực của một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ảnh hưởng lớn đến cả tập thể và tiến độ dự án phim. Chính trong những môi trường đòi hỏi sự tỉ mỉ và chịu đựng áp lực cao này, tôi đã rèn luyện được sự bền bỉ và trách nhiệm.
Để vươn tới vị trí đạo diễn sân khấu, đạo diễn catwalk, đó không chỉ là may mắn mà là cả một quá trình không ngừng học hỏi và tích lũy kiến thức. Tôi đã dành nhiều năm tìm tòi từ các tiền bối, các chuyên gia hàng đầu trong ngành, đồng thời kết hợp chặt chẽ với các ekip chuyên môn như âm thanh – ánh sáng, góc quay – góc chụp, make-up sân khấu, bố cục, hiệu ứng visual led. Đặc biệt, tôi liên tục cập nhật những xu hướng mới nhất trong biên đạo, múa đương đại, và các phong cách catwalk đa dạng từ cả những đàn anh đi trước lẫn thế hệ mẫu trẻ hiện tại, tất cả nhằm mang đến những bài dựng phong phú, sáng tạo và luôn bắt kịp thời đại.
Thật sự, hành trình này đã tôi luyện tôi trở thành một phiên bản mạnh mẽ hơn, không chỉ am tường về nghệ thuật trình diễn mà còn vững vàng trong quản lý và điều phối. Mỗi khó khăn đều là một bài học, và mỗi vị trí đều là cơ hội để tôi khẳng định bản lĩnh và niềm đam mê không giới hạn với nghệ thuật.
PV: Trước đây, chị từng chia sẻ với báo chí rằng “những bài học không phải màu hồng”. Chị có thể chia sẻ cụ thể hơn về điều này?
Đúng vậy, con đường nghệ thuật không trải hoa hồng. Có những lúc tôi gặp khó khăn, thử thách, thậm chí là những giọt nước mắt. Nhưng tôi luôn tự nhủ, đó là những bài học quý giá để tôi trưởng thành hơn. Tôi học cách chấp nhận, học cách đứng lên sau mỗi vấp ngã, và học cách trân trọng những gì mình đang có.
PV: Chị cò đề cập đến việc “ăn cơm Tổ”. Điều này có ý nghĩa như thế nào đối với chị?
“Ăn cơm Tổ” là một cách nói ví von của những người làm nghệ thuật. Nó thể hiện sự biết ơn, sự trân trọng với nghề. Tôi luôn tâm niệm, mình phải sống sao cho xứng đáng với cái ơn đó. Tôi phải cháy hết mình vì nghệ thuật, vì những giá trị mà sân khấu mang lại.
PV: Chị có lời hứa “càng thành công sẽ càng khiêm nhường”. Điều gì đã khiến chị đưa ra lời hứa này?
Tôi tin rằng, sự khiêm nhường là một đức tính quý giá của người nghệ sĩ. Nó giúp chúng ta giữ được cái tâm trong sáng, không bị cuốn vào vòng xoáy của danh vọng và tiền tài. Tôi luôn tự nhủ, dù có thành công đến đâu, tôi cũng phải giữ được sự khiêm nhường, để tiếp tục cống hiến cho nghệ thuật một cách trọn vẹn nhất.
PV: Cảm ơn chị Khiết Trân về những chia sẻ chân thành. Chúc chị luôn thành công trên con đường nghệ thuật của mình.
PV